Ai từng vượt qua được giai đoạn khó khăn sẽ hiểu, không đơn giản cho những gì mình cố gắng, để mạnh mẽ và nỗ lực vượt lên chính mình thì đó là điều vô cùng vất vả không đơn giản xíu nào. 

Qua rất nhiều năm, tôi thường xuyên rơi vào hoàn cảnh: khi mà tôi muốn làm một việc nào đó, thì tôi hy vọng có thể tranh thủ từng phút từng giây, dồn hết tâm trí để hoàn thành…

Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 2
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Nếu như một tháng nữa là kỳ thi, tôi yêu cầu bản thân phải mỗi ngày đều học từ 6 giờ sáng đến 10 giờ đêm… Ăn cơm mất hơn nửa tiếng, tôi cảm thấy lãng phí thời gian; nói chuyện phiếm với bạn bè, tôi tự trách mình đến chết; tại sao tôi lại không nỗ lực thêm một chút đi chứ?

Phải rồi, nỗ lực tiến lên là con đường đúng đắn tuyệt đối. Tôi đã gặp rất nhiều người, bao gồm cả tôi, đều luôn nói rằng “trở thành người tốt hơn”. Thế nào là “tốt hơn”? Định nghĩa mơ hồ, không có tận cùng.

Ý tứ của “tốt hơn” giống như là “làm việc chăm chỉ hơn (work harder)”, ngoài chăm chỉ hơn ra, vẫn có thể chăm hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn không đạt đến cái gọi là “chăm chỉ nhất (hardest)”.

Khi bạn đứng giữa mênh mong thì tự nhiên bản thân lại yêu chính mính

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 8
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Nỗ lực không có giới hạn cao nhất, tinh thần thăng tiến cũng không có tận cùng…Bạn yêu cầu mỗi giờ mỗi khắc, đều phải làm việc có ý nghĩa. Xem chương trình giải trí một lát, chơi game một lát, là bắt đầu tự trách. Phải rồi, đã muốn trở thành một bản thân “tốt hơn”, thì cho dù là một chút giải trí tiêu khiển thôi, cũng đã là tội lỗi.

Cho nên, bạn đã nhận ra chưa? Nỗ lực đã trở thành mục tiêu của bản thân. Bạn của tôi, chúng ta vốn dĩ chỉ muốn thuận lợi qua kỳ thi mà thôi. Mục tiêu của chúng ta không phải là thời gian học ngắn hay dài, cũng không phải là trình độ cố gắng cao hay thấp. Một mục tiêu không có giới hạn khiến chúng ta lo lắng không yên, một khi dừng nỗ lực, chúng ta sẽ rơi vào âu lo.

Nếu như bạn xem nỗ lực như một phương pháp, mà không phải là mục tiêu, thì sự tình rõ ràng sáng tỏ hơn nhiều rồi. Thứ mà chúng ta cần, là mục tiêu ngắn hạn cụ thể… Ví dụ như: hôm nay 8 giờ đến 10 phải đọc xong 100 trang sách, tối nay 9 giờ đi chạy bộ 5km…

Có những lúc trèo đèo vượt suối bản phải chỉ tự 1 mình mình vượt qua mà không ai có thể giúp bạn

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 7
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Bạn còn nhớ thời gian học cấp ba chứ? Khi ấy chúng ta cũng yêu cầu bản thân phải trở nên tốt hơn, nhưng “tốt hơn” này đã được đi kèm với một mục tiêu ngắn hạn cụ thể. Mỗi ngày thầy cô giáo đều giao cho chúng ta những mục tiêu ngắn hạn được sắp xếp ấy, tiết này làm bài kiểm tra vật lý, tiết sau kiểm tra đọc thuộc lòng…

Dồn sức hoàn thành từng mục tiêu ngắn hạn sao cho hiệu quả nhất có thể, đồng thời nhận lại phản hồi (feedback). Đây mới là dáng vẻ đúng đắn của cái gọi là nỗ lực.

Mục tiêu ngắn hạn tháo bỏ ràng buộc cho chúng ta, thi đại học đem đến áp lực cực kỳ lớn, có thể từ từ giải quyết rồi. Thực hiện những mục tiêu ngắn hạn cụ thể, đem đến cho chúng ta cảm giác hoàn thành và cảm giác thành tựu, cứu chúng ta ra khỏi vũng bùn âu lo.

Những lúc khó khăn nổ lực hết mình mà vẫn chưa đạt hãy tìm đến với cầu nguyện chân thành

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 6
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Nói thêm một lần nữa, nỗ lực bản thân nó không nên, cũng không phải là một mục tiêu, nỗ lực trong một thời gian dài cũng không phải là mục tiêu, hoàn thành những nhiệm vụ cụ thể, mới là một mục tiêu…

Vậy thì, rốt cuộc thì một mục tiêu ngắn hạn cụ thể có thể tháo gỡ cái gì? Đó là khiến tôi quên đi thứ mà tôi gọi là “sa ngã” ngoài hoàn thành mục tiêu ra, vẫn có thể tiêu khiển giải trí.

Bạn có nhớ phía trên tôi có viết, một khi dừng nỗ lực lại thì sẽ rơi vào lo lắng không?… Chúng ta thường nói, con người nên thoát khỏi “vùng an toàn”, mà không ngừng trưởng thành phát triển ở “vùng nguy hiểm”.

Thế nhưng thứ mà tôi để tâm hơn đó là, chúng ta xem “vùng nguy hiểm” như là con đường phát triển đúng đắn tuyệt đối, vậy cho nên, một khi trở lại vùng an toàn thì sẽ bắt đầu lo lắng bất an.

Những bước chân của bạn trên hành trình cuộc đời luôn được lưu giữ bởi chính cuộc đời bạn

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 5
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Theo tôi, cố gắng làm việc và học tập, là điều mà mỗi người muốn nỗ lực tiến lên đều có thể làm được. Mà trong “vùng an toàn”, học cách tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ, vô lo vô nghĩ, ngược lại trở thành việc khó làm nhất.

Không biết mọi người đã nghe qua từ “dòng chảy” (*) này chưa, đơn giản mà nói, đó là toàn tâm toàn ý làm việc, từ trong sự “quên mình” này mà cảm nhận được niềm vui.

(*) Lý thuyết dòng chảy (Theory of flow) trong tâm lý học… Tôi nhớ hồi tiểu học lên lớp có một bài văn, kể về câu chuyện Trần Nghị đọc sách quá là tập trung, ăn bánh mỳ lại nhúng vào mực mà không biết. Đây là thứ mà chúng ta thường gọi là “dòng chảy” (nhưng mà tôi cũng không tin vào câu chuyện hài này đâu).

Tình yêu giữa lao động nổ lực vẫn khó chịu khi luôn khó khăn hãy bình tĩnh từ từ vượt qua

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 4
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu
Tôi xem trọng một kiểu “dòng chảy” khác… Hồi nhỏ lúc mà xem TV, bố mẹ có gọi tôi mấy lần, mà tôi chẳng nghe thấy gì cả. – Đối với chúng ta của ngày hôm nay, chúng ta của tuổi trẻ, của nỗ lực, của lo âu: Lần cuối cùng bạn vui vẻ, bạn buông thả, là khi nào?

Cuộc đời luôn thách đố ai đó với những lúc sống gió bủa vây hãy cho mình thời gian 

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 3
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu

Từ đâu mà bạn bắt đầu cảm thấy, tiêu khiển giải trí, lại khiến bạn âu lo thống khổ?… Ngoài nỗ lực quên mình, chúng ta cũng cần phải “sa ngã” quên thân.

Điều này không chỉ có ý nghĩa với niềm vui của chúng ta, mà còn có ý nghĩa với cả những nỗ lực của chúng ta. Một chiếc lò xo có co có giãn, thì mới duy trì được tính đàn hồi; chẻ củi, mài dao, chẻ củi, mài dao, thì mới chẻ được càng nhiều; bắt cá, thả lưới, bắt cá, thả lưới, thì mới bắt được càng nhiều cá…

Người nói ba ngày bắt cá hai ngày thả lưới, còn không phải là người thông minh hơn sao. Một khi dừng nỗ lực, tôi cũng như vậy, cảm nhận được niềm vui…

Chọn cho chính mình con đường qua rất khó nhưng lỡ đi rồi thì việc quay lại không nên chỉ còn rẽ qua hướng mới…

Cang no luc lai cang lo lang cam giac rat kho chiu 1
Càng nỗ lực lại càng lo lắng cảm giác rất khó chịu
Kể như vậy để hiểu thêm, cứ nỗ lực đã còn chuyện gì đến nó sẽ đến, đôi khi mình không thể kiểm soát hết nội lực của mình và môi trường xung quanh nó đang đi về đâu làm gì, nhưng nếu không nỗ lực thì bạn sẽ trượt dài theo thời gian, bởi vậy cứ đứng lên và mạnh mẽ nỗ lực đi đã chuyện gì đó tốt hay xấu đến thì cứ để nó tự nhiên đến, phần mình cứ làm tốt mọi chuyện chắc hẳn sẽ vui nhiều hơn…
Cảm ơn đã xem bài viết!
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận